BUỒN TÔI RỒI CHỢT NHỚ


có khi tưởng chừng rồi những giọt mồ hôi sẽ chỉ là
ảo ảnh
của sự phản chiếu dấu kim cương nào lóe sáng
về chút hy vọng cho ngày mai nhỏ nhoi
sẽ mọi thứ diệu kỳ hiện hữu
mà trẻ thơ tư duy vốn từng khó hiểu
hiềm nghi ở mường tượng
thứ kinh nghiệm thật bé con lại bảo rằng lão luyện


lặng hồn với cái yêu thương vừa chợt đến
lạ kỳ và khoan dung
chiêu dụ từ phiến sầu khốn khó
thân phận đến tận cùng
ở một không gian băng hoại (cả thể xác lẫn tâm hồn)
tuổi trẻ còn lại gì ngoài những “vẫn đó”
dư âm trên nhánh thời gian đỏ
hạ vàng
nỗi đóng băng chợt rã - hiện thân


có những bên đời cũng không là tất cả
và một bên vẫn mộ phần cộng hưởng giữa khói nhang
dẫu hoàng cung ký ức tạ tàn
cứ phế vương vẫn hoài trăm năm đợi
một thoáng chẳng gần bóng quá vãng lướt ngang
phố hãy cứ chờ
trời nắng cứ hoang sơ
mùa thu (lúc ấy) chưa hề vung vãi lá
chỉ lác lác đát chiều
vài chiếc rớt từ xa


buồn tôi
rồi chợt nhớ

 

MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Dec 2, 2023 - 7:23 Am.)