Ở CHỖ TỪNG HOANG
cùng hoàng hôn đứng lặng
tóc rối bay vào đêm
nghìn trùng trong khoảnh khắc
tìm vói chỗ từng hoang
thầm xa luôn miệng réo
bóng đường im môi quen
người đàn bà dõi mắt
vẽ vời chuyện lãng quên
ở đó một người cũ
còn giữ nỗi nhớ mềm
tình cờ mà quyến rũ
để ở mãi từ tim
người mẹ già nhớ quá
ngước mắt nhìn cánh chim
hương cau như hóa đá
thoảng giữa lời nguyện xin
hay một vùng quê nhỏ
đã bây giờ không còn
có một mùa phượng đỏ
chút đời xa mỏi mòn
có thể chỉ là mộng
một bài thơ hoàng hôn
gót chân khua cỏ động
trên lối xưa tình nhân
cứ xin người tóc rối
bay mãi chỗ đời hoang
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Sep 26, 2021 - 7:27 Am.)