SỰ TỒN TẠI CHÍNH LÀ QUÁ KHỨ
sự tồn tại chính là quá khứ
(hội ngộ trần gian hay chia lìa)
nếu không hơn được hôm qua
làm sao gọi là tiến bộ
đi giữa quan san vạn khổ
mà nói chỉ vài bước chân
đừng xa xôi đừng vẽ gần
thưa em mãi là đứa bé
thì con nít cũng có thể
một lúc nào hóa lão ông
nếu lỡ trôi qua mùa xuân
nếu còn thu đông - còn hạ
đừng năm nhuần đừng hối hả
thì xuân lại về đấy thôi
giả sử đánh mất cuộc đời
ta em hai con thú đói
mộng mơ trên bao nhánh đợi
ngỡ thoáng hoàng hôn vào mai
quá khư giấu cuộc tình hoài
thôi chúng mình quên dĩ vãng
một điều sai lầm quá nặng
tất cả chỉ là ngôn từ
đâu có mai để suy tư
vả làm gì có hiện tại
nếu được gọi là mãi mãi
thì quá khứ mới vĩnh hằng
em mơ gì trong đêm trăng
hãy thượng tuần mà hạ giới
để mùa xuân em chùm gởi
trên cành phường ta hao gầy
đã trôi qua (chỉ một giây)
cũng đã trở thành quá khứ
mở miệng nói (dù nữa chữ)
thì thời gian cũng mất rồi
tư duy nhận thức được gì
mà so do từng được mất
lặng thầm của nghìn năm trước
hoặc thoáng cãm hoang tình sầu
hoặc của tất cả khởi đầu
thực sự đã thành quá khứ
chẵng thể làm loài thạch nhủ
trên đỉnh đời nhau hóa thân
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Dec 31, 2921 - 9:33 Am.)