HOANG MẠC MÀ PHÙ VÂN MỘT ĐỜI

 

một - để chừa khoảng rong rêu phủ
phiến tình sầu phế sử hoang phơi
em như vẫn cuối trời thu cũ
làm mưa lá vàng bay muôn nơi

qua những bậc thềm ta tuổi nhớ
bước quàng nên lạc mất tăm hơi
thì làm sao thấy chiều ướt cỏ
khi sương giăng mờ mịt tháng ngày

ướt sũng xưa - cuộc tình quá vãng
dỗ oan-hồn-mưa ngũ thoáng say
thề hẹn chưa lìa xa kiếp oán
mãi chốn dương trần thành ma trơi

ta nhắm mắt Halloween một tối
em hơn cả ma trong đời tôi
son phấn vẽ tô bao hờn dỗi
hù nhát gì nhau nhân tình ơi

chỉ một lời thôi là cách biệt
nghìn trùng thế là mang rong rêu
đã từ thương góp màu hoang phế
bón phân tốt tươi cho hoang liêu

mỗi bận không dưng người nhớ phố
bất chợt về phôi pha ngã chiều
em cơn mưa bụi ngày rất nhỏ
rộn chút tàn phai nghe sao yêu

mường tượng hoài cứ bên khung cửa
dấu buồn treo nhánh thu khẳng khiu
hư vô vươn tay đi khắp ngã
tìm có không gì trong hắt hiu

đâu chỉ một lời thôi cách biệt
hoang mạc mà phù vân một đời

 

MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Nov 24, 2021 - 3:10 Pm.)