SỰ CÒN LẠI THÔI CŨNG CHẴNG KHÁC GÌ

 

em nuôi hoàng hôn bằng những sợi nắng cuối ngày
treo màu ráng đỏ phơi khô hồn sa mạc
trên vàng hoe bỏ sót
không biết có phải mùa dã quỳ vẫn nở
mà thành phố gót chiều vương
nắng Stockton giăng tỏa
khoe rộ - thuở từng còn em
muộn màng khi giật mình chợt nhớ
đi nhặt mảnh ve chai tình vỡ
sáng lóng lánh xưa - vàng thu

em một trời đầy lá
may từng mủi kim bông cỏ
ngõ đường chiều đương khép bổng dưng đau
những bước chậm ngập ngừng ta đạp vướng
bỏ một thuở đi tìm gì vất vưởng
ai hỏi em từ không gian hoang vu
thảo nguyên nhỏ đâu rồi vùng sơn cước
tiếng khèn lễ hội đón vận may
con gái tuổi hồng cúi đầu xin mộng ước
người con trai dâng sính lễ rước tình

khi quá khứ đã tàn và người đã xa
những mùa vàng chỉ còn là dư âm trong nhớ
lời thật khẽ có về thăm lần nữa
(gió thầm thì hay tiếng thở giữa mù khơi)
câu hỏi: bao giờ thôi chiến tranh anh ơi
xin bình yên đêm dỗ à ơi giấc ngũ
không ác mộng mê hoang
không hoảng sợ về điều rất là có thể
một hoàng hôn buồn hương dạ lan thoảng gió
trong nhói buốt hồn em khoảnh khắc tiếng đạn rền
tiếng bom vọng vỡ hoang từ xa lắc
mà nghẹn thở mà nhạt nhòa cay xè mắt

có bao giờ em hỏi
hết chiên tranh rồi sao vẫn cứ chia ly
người đầu núi bâng quơ tìm cuối phố
cuộc tình nương đồi hóa bể dâu
ta Hải Âu lượn bay trên đầu triều sóng vỗ
thả tiếng lòng đơn độc réo vạn xa

em thôi hãy ngũ và ru bình yên ta
như ngày nào mình đã từng không cố nghĩ
về điều đáng sợ nhất
trong những chập chùng bom đạn
cứ cho là mình nói thêm lần tự dối
để thường tình sự còn lại chẵng khác chi

rồi tôi sẽ đi qua hoàng hôn sơn khê
ngoảnh mặt lại rất nhớ về cây đa mình tuổi nhỏ

 

MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Dec 08, 2021 - 6:05 Am.)